Có bao giờ chúng ta tự hỏi: Mình sống tốt rồi, cống hiến đủ rồi… là đã xong bổn phận? Nhưng cuộc sống không dừng lại ở việc “đủ”, mà là ở chỗ ta giữ được tâm thiện lành bao lâu, và đã làm được gì có ích cho đời hôm nay?
TỰ NHẮC BẢN THÂN PHẢI LÀM PHƯỚC MỖI NGÀY
Điều này rất nhỏ nên ít ai để ý. Ví dụ, ngày nào ta cũng ăn, cũng mặc nên coi đó là việc bình thường, tất yếu. Ta không biết rằng mọi việc đều phải trả giá. Hôm nay, ta còn được ăn, được mặc vì ta còn phước ở kiếp trước. Ta cứ sống bằng cái phước đó mà không chịu tạo thêm nhiều phước khác thì sớm muộn cái phước từ kiếp trước cũng cạn kiệt. Khi đó, ta sẽ không còn gì để ăn, chết đi sẽ là ma đói.
Điều này rất đáng sợ nhưng hầu như mọi người không ai sợ, trừ những người đệ tử Phật có trí tuệ. Những phật tử dù đã quy y Tam Bảo, hiểu 5 giới cấm, nhưng chưa có trí tuệ, chưa hiểu nhân quả, chưa nhìn thấy mọi điều tinh tế thì chưa biết sợ mình thiếu phước mà chỉ sợ những điều không đâu.
Mỗi lứa tuổi, mỗi con người lại có những kiểu làm phúc khác nhau, tùy thuộc vào thể trạng và khả năng của bản thân. Làm phúc không chỉ bằng hành động mà có thể là một lời nói hay, có ý nghĩa tích cực. Hay đơn giản chỉ là ngồi lễ Phật và khởi lên ý niệm, cầu cho tất cả mọi người biết yêu thương nhau…
Bao nhiêu PHÚC vẫn chưa vừa
Chỉ cần chút TỘI đã thừa với ta
LUÂN HỒI mờ mịt nẻo xa
PHÚC là cánh cửa bước ra dần dần
Tinh chuyên THIỀN ĐỊNH vô ngần
Hướng tâm VÔ NGÃ bụi trần gió bay !